Trung Lương
Từ lâu câu
nói “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân” của Karl Marx vẫn
được nhiều người hiểu sai và theo ý nghĩa một cách tiêu cực. Họ cho rằng
câu nói này Marx đưa ra để phê phán tôn giáo giống như một thứ gây hại cho xã hội.
Vẫn cố tình hiểu theo
nghĩa ấy và cũng không phải lần đầu Dân Làm Báo dẫn lại câu nói này để đưa ra
luận điểm rằng Cộng sản Việt Nam đàn áp và coi tôn giáo là kẻ thù: “Nói đến chuyện xung đột giữa CS và tôn giáo là
nhắc đến chuyện cũ rích, nhưng đó là một cuộc chiến bất tận, có lẽ chỉ chấm dứt
khi, hoặc tôn giáo, hoặc cộng sản, một trong hai bên biến mất khỏi trái đất
này...”.
Và DLB cũng không quên việc viện dẫn rằng Việt Nam bị các
tổ chức Nhân quyền trên thế giới, Liên Hiệp Quốc và nhiều quốc gia khác lên án
về các hành vi đàn áp tôn giáo: “Tại hội
nghị Các Tổ Chức Dân Sự vùng Đông Nam Á tháng 11, năm 2017 tổ chức tại
Philippines, tất cả các tổ chức dân sự thuộc vùng này, đều khẳng định CSVN đàn
áp tôn giáo...”
Trong bài đăng với
tiêu đề “Cộng sản và Công giáo” trên tờ báo Sự Thật năm 1949, khi trình bày
phần”Chỗ gặp nhau của Công giáo và Cộng sản”, Nguyên Tổng bí thư Trường Chinh
cũng đã nói rõ: “Cộng sản vô thần, Công giáo hữu thần, thế nhưng Cộng sản và
Công giáo vẫn có chỗ giống nhau. Lý tưởng Cộng sản và lý tưởng của Chúa Cơ đốc
không khác nhau mấy. Chúa muốn người ta đừng lừa đảo, bóc lột lẫn nhau, Chúa
muốn người ta tương thân tương ái. Người Cộng sản cũng muốn thế”.
Rõ ràng, tôn giáo là một bộ phận không thể thiếu trong
xã hội. Và người cộng sản chắc chắn biết điều đó chứ “đánh đồng
các tôn giáo như đảng phái hay một thứ siêu đảng phái phải tận diệt trong một
quốc gia chỉ độc tôn một đảng CS” như
Dân Làm Báo nói.
Quan điểm
nhất quán của Đảng Cộng sản Việt Nam không chỉ tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng,
tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào mà còn đánh giá cao vị trí, vai trò của các tôn giáo đối với sự nghiệp cách mạng của dân tộc. Điều
này đã phản bác các luận điệu xuyên tạc cho rằng, Đảng Cộng sản Việt Nam là vô
thần và chủ trương diệt trừ tôn giáo. Không chỉ dừng lại ở việc hoàn thiện hệ thống pháp luật,
Chính phủ Việt Nam đã cụ thể hóa và đưa những quy định đó vào hiện thực cuộc sống. Việt Nam có thể coi là bảo tàng về tôn giáo, tín ngưỡng
của thế giới. Có tôn giáo ngoại nhập như Công giáo, Tin lành, Hồi giáo, Phật
giáo, ... Có tôn giáo nội sinh như Cao Đài, Hòa Hảo, ... Có thể nhận thấy rằng
những thập kỷ qua là thời kỳ mà tôn giáo ở nước ta có được môi trường hoạt động
“đạo và đời” thuận lợi đến vậy.
Tôn giáo là nhu cầu
tinh thần của một bộ phận nhân dân Việt Nam, nó đang và sẽ cùng tồn tại cùng
dân tộc ta trong quá trình xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta. Thực tế lịch sử đã chứng minh những đóng góp tích cực của đồng bào các
tôn giáo vào sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc. Ngày nay,
trong sự nghiệp đổi mới của đất nước,
các chức sắc và tín đồ các tôn giáo cũng không ít trăn trở, đồng hành cùng lãnh
đạo và chính quyền lo toan cho vận mệnh đất nước.
Chúng ta đều thấy
rằng, người cộng sản không có chủ trương chống tôn giáo! Mà chỉ chống những kẻ
lợi dụng tôn giáo gây hậu quả tiêu cực đến đời sống xã hội. Cũng không lạ gì
chuyện vu cáo, xuyên tạc Việt Nam vi phạm tự do tôn giáo bởi đây là việc các
thế lực thù địch thường làm. Tuy nhiên mọi mưu đồ của chúng dù thâm độc đến đâu
cũng sẽ là vô vọng mà thôi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét