Thuốc lào, cái thứ thuốc làm cho
người ta mê hồn. Mê như điếu đổ. Dính vào rồi là không thể dứt ra được. Mê tới
độ:
"Nhớ ai như nhớ thuốc lào,
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên".
Bỏ thế nào được, nhất là khi cái
nghiền đã đi vào máu. Máu của những người nghiền. Ai nghiền cái gì thì biết cái
đó. Hút thuốc lá riết cũng nghiền. Thuốc phiện thì nhanh nghiền hơn. Rượu cũng
thế, bài bạc cũng vậy. Nghiền rồi có mấy ai bỏ được, cai được đâu.
Nghiền thuốc lào vì cái thú vị
của nó đôi khi ta không tưởng tượng được. Chỉ có những người làm trồng ra cái
thứ thuốc ấy, hay nghiền nó thì mới có thể hiểu hết cái sự thú vị khôn cùng
này. Làm gì có cái quảng cáo nào hay hơn những "vần thơ" quảng cáo về
thuốc lào này chứ :
Thuốc lào chồng hút vợ say,
Thằng con châm diếu lăn quay ra nhà,
Có anh hàng xóm di qua,
Hít phải khói thuốc say ba bốn tuần.
Thêm chú gà trống ngoài sân,
Mổ nhầm bã thuốc cánh chân... cứng đờ.
Lại còn chị mái hoa mơ
Khói thuốc bay đến bơ phờ cả lông.
Khói thuốc cứ toả vòng vòng.
Say hết tất cả nước trong, nước ngoài.
Ai mà đã chứng kiến cảnh mấy cụ
say thuốc lào thì biết. Có lần tôi đã tưởng người ta bị cảm hay có triệu chứng
của tai biến nào đó sau khi đã rít một "bi".
Hút thuốc lào như anh chàng bại trận
Cứ phì phèo mà chân bước liêu xiêu
Ra chiến trường chưa nhìn đã sợ
Mắt trợn tròn đảo khắp bốn phương.
Nhưng điếu thuốc lào khi hút phải
công nhận có cái gì đó hoành tráng, chứ mấy anh chích thuốc lá thì đâu thấy gì
ngoài đốm lửa đỏ môi và làn khói trắng phất phơ theo gió. Thuốc lào, dù hút
bằng điếu cày hay điếu bát ta đều cảm nghiệm được sự oai hùng của nó. Chính vì
thế mà từ vua quan đến thứ dân, cả già lẫn trẻ, cả nam và nữ, từ nghệ sĩ đến
dân cày… đều nghiền.
Nguyễn Dương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét